Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

Cafe và kỷ niệm !!!


Tôi nhớ có ai đó đã từng nói: Kỷ niệm thì như rong rêu, tuy nhỏ nhưng bám chắc…
Quán café gắn liền với những ký niệm trong tôi. Có lẽ vậy mà tuần nào người ta cũng thấy tôi luôn ngồi ở góc đó, cùng với máy tính và ly cafe bên cạnh. Nhiều khi tự hỏi liệu có phải góc này chỉ dành riêng cho mình? chỉ chờ mình đến và ngồi vào đấy. Quán cafe có không gian ấm cúng, được trang trí theo phong cách nhẹ nhàng, lãng mạn, và đặc biệt ở đây luôn có những bản nhạc mà tôi yêu thích, bước chân vào quán không cần gọi người phục vụ cũng sẽ mang đến cho tôi 1 ly café nâu đá.

Nhiều người cho tôi là hâm dở khi cafe 1 mình nhưng tôi Thích cái nghề không chính thức của tôi, ngồi quan sát cuộc sống bên ly cà phê ấy. Cà phê một mình thật thú vị, nếu ai đó còn ngần ngại hãy tự mình thưởng thức tách cà phê đúng nghĩa mang hương vị cô đơn nhưng đầy cảm xúc ấy đi. Đôi khi ta cần dừng lại dành thời gian để nhìn lại chính mình, đó là lúc ta cần cà phê một mình. Cái cô đơn của kẻ một mình thường gặp phải sự cô độc nếu không tự mình gắn bó và sống hoà thuận với nó. Vì thế tôi chọn cho tôi một cuộc sống mang hương vị nồng nàn pha lẫn chút đắng của cà phê.
Hương vị cà phê đối với tôi nó mang cả hương vị quê nhà, cái hương của từng góc phố, từng con đường, từng bàn tay làm ra nó, từng kỷ niệm chất chứa ở tách cà phê chứ không hẳn là chỉ thưởng thức chúng. Bao lâu nay tôi vẫn thế. Lang lang một mình quen rồi, lâu rồi, nên tất cả chỉ còn là kỷ niệm…
Đối với tôi uống cà phê cũng như đang thưởng thức cuộc sống của chính mình vậy. Những nốt trầm của cuộc sống thể hiện khá rõ trong những lần tôi thưởng thức tách cà phê nào đó. Có khi vấp phải một vài chuyện nhỏ trong đời nhưng hương vị của nó bổng thay đổi. Ly cà phê ấy đôi khi đắng chát trên môi vì đời chưa như ý nghĩ, đôi lúc lại ngọt ngào nồng ấm khi cuộc sống đem lại cho tôi nhiều điều mới mẻ. Đúng là cuộc sống giống như ly cafe vậy, có thể là đen không đường, đen đường, và nâu. Nó tuỳ theo cách cảm nhận của bạn.
Nhiều khi tôi liên tưởng cà phê với đêm. Tôi tin chắc rằng những ai đã từng trải qua một vài tổn thường nào đó sẽ là người cảm nhận về đêm một cách rõ ràng và tinh tế nhất. Chính vì đêm là nơi mà ai đó ẩn nấp tốt nhất cho một tâm hồn đang chất chứa nổi niềm riêng ấy…ít ai tìm thấy ta ở đó…Và có lẽ chính nó là kẻ ám ảnh cảm xúc ta nhiều nhất. Cà phê cũng vậy, có khi ta vùi lấp tâm tư ta ở đó. Tôi uống cà phê gắn liền với nhạc Trịnh. Nhiều người cà phê không những gắn liền với kỷ niệm mà còn gắn liền với những cơn mưa. Bên tách cà phê ngồi nghe mưa thở dài. Nhiều lúc tôi cảm nhận sâu sắc ly cà phê tôi uống nhờ vào nhạc của ông. Thứ nhạc đôi lúc cay đắng, có lúc lại diệu vợi, vừa nghe nhạc Trịnh vừa cảm nhận tách cà phê trên tay, có lẽ khoảnh khắc đó khiến người ta nghĩ về nhiều thứ, nhất là khi chỉ riêng ta một cõi… Khi mà tâm tư đã có không gian để chìm đắm vào những nghĩ suy ngổn ngang chưa kịp lắng…
Kỷ niệm thì quá nhiều khiến vai nặng gánh. Vô tình những lúc cà phê một mình lại làm dày thêm những niềm nhớ đó. Chợt buồn khi chia tay người bạn thưở sinh viên, đi ngang quán cà phê đó mà nhớ, mà thương, mà lưu luyến. Chợt đau khi nhận ra rằng ta vẫn chỉ một mình khi người thương vội bước ra đi ở cái quán nhỏ ấy. Rồi cảm giác trống trải khi nhận ra người bạn thân đã bao lâu rồi chưa cùng ngồi xuống nơi này cùng ly cà phê quen góc nhỏ. Tôi lại một mình ghé ngang qua đó để ôm vào những kỷ niệm khi cùng ai bên tách cà phê đắng. Chỉ là một chút thương, một chút nhớ nhưng lòng đong đầy kỷ niệm. Ngẫm càng thấy đúng “kỷ niệm như rêu phong, tuy nhỏ nhưng bám chắc”.
                                                            _nấm nùn_