Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Cafe mưa

  
    Mưa... từng giọt mưa bất chợt tranh nhau rơi xuống mặt đường nóng bỏng sau những ngày nắng cháy da cháy thịt. Một hơi nóng ngột ngạt bốc lên, làm cho mọi người cảm thấy khó chịu với cả cơn mưa, mà trước đó 1 chút họ dã mong nó biết bao. Quả thật không sai khi nói rằng miền Trung đầy nắng và gió...




 Mưa vẫn cư thi nhau rơi xuống mỗi lúc một nhanh hơn. Chúng tôi đang trên đường đi học, và cơn mưa bất chợt cứ đổi theo sau lưng như chỉ muốn chộp lấy bất cứ ai mà nó gặp. Phóng xe với hy vọng sẽ không bị ướt, nhưng cuối cùng cũng phải thua nó... Chúng tôi đã ghé vào mái hiên của 1 ngôi nhà nằm ven đường để không phải chơi trò đuổi bắt ấy với những giọt mưa quá ư là lém lỉnh ấy nữa. Mà quả thật, chẳng phải mỗi mình chúng tôi muốn chấm dứt cái trò chơi ấy, cùng trú mưa với chúng tôi còn có một đôi nam nữ, chẳng biết họ có phải là 1 đôi thật sự không; nhưng cũng chẳng quan trọng.
 Tôi khẽ rùng mình vì có 1 chút cái lạnh hiếm hoi giữa mùa hè trên đất Đà thành.

Và đây mới là điều mà người ta thật sự mong muốn ở một cơn mưa mùa hạ đem lại. Một sự mát mẻ, tươi mát của những nhà sáng tạo mang tên mưa. Cái sự dễ chịu ấy thật tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi làm cho con người trở nên nhác nhớm, không muốn làm gì và chỉ muốn ngồi vậy mà ngắm nó thôi. Một ý kiến chợt nẩy lên trong đầu 2 chúng tôi. 1 cái cười đầy ẩn ý của cả 2 cũng đủ để chúng tôi biết người kia muốn làm gì.
 Cơn mưa có lẽ đã hơi mệt với cái trò đuổi bắt rồi nên nó chạy chậm lại. Và những người không muốn tham gia trò này tranh thủ cơ hội để chạy thật nhanh, xa khuất khỏi tầm mắt của mưa.
 Đây rồi, nụ cười đầy ẩn ý đó của chúng tôi được giải mã là cafe. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu thưởng thức 1 ly cafe vào cái lúc quá đỉnh như thế này.
 - "1 cafe đen, 1 cafe sữa ít sữa"
 Một nụ cười đáp lại của người phục vụ - "Như cũ ah!" - Nụ cười ấy làm cho chúng tôi giảm bớt cảm giác tội lỗi của việc chùn lớp học thêm. 1 ly cafe, 1 chỗ ngồi tuyệt vời cạnh cửa sổ để có thể ngắm mưa, 1 người để cùng trò chuyện, có lẽ không gì tuyệt vời hơn cảm giác đó.


Cơn mưa lại tiếp tục chơi đuổi bắt...
 Hít một hơi thật sâu để có thể tận hưởng trọn vẹn hương thơm từ nó. Uống 1 ngụm nhỏ từ từ và để lâu 1 chút trong miệng để những giọt cafe có thể kích thích được tất cả những tế bào cảm giác trên đầu lưỡi và lúc đó chúng ta sẽ cảm nhận được trọn vẹn vị của cafe.
 Nếu bạn bảo mưa chỉ làm cho phố phường có một màu xám xịt. Nhưng với chúng tôi, mưa luôn mang lại cho cuộc sống nhiều nhiều màu sắc mới lạ. Đó là màu của nhứng cây cổ thụ được tắm gội sạch sẽ, màu của những chiếc áo mưa đủ màu sắc đang hối hả đi lại trên đường, và tuyệt nhất là màu cầu vồng sau cơn mưa nữa chứ.

 1 cafe đen và 1 cafe sữa vẫn ngồi đó, chẳng ai nói nhiều cả, cả 2 đều hướng ánh mắt ra ngoài ô cửa kính để tận hưởng những màu sắc đặc biệt ấy. 1 sự im lặng không nhàm chán tí nào, sự im lặng ấy làm cho không gian trở nên nhẹ nhõm và thoải mái hơn.
 Bỗng nhiên 1 ý kiến nảy ra trong đầu của người đang ngồi đối diện tôi. 1 ly cafe đen nè, 1 ly cafe sữa nè 1 sự hòa trộn với nhau để làm nên 1 hương vị mới. Có lẽ với chúng tôi, đây là 1 phát kiến có tính lịch sử...^-^ Cái hương vị đó độc đáo, ngon, lạ và khó diễn tả. Nó giống như cảm giác muốn tìm hiểu về người khác. 1 chút tò mò pha thêm 1 chút thú vị trộn thêm tí ngại ngùng. Cafe đen muốn biết cafe sữa thế nào nhưng lại hơi ngại vì vị ngọt của cafe sữa. Cafe sữa cũng muốn biết cafe đen thế nào nhưng cũng e dè vị đắng của cafe đen. 1 sự kết hợp, hòa trộn giữa cafe đen và cafe sữa là sự giải quyết cho vấn đề. Có thể bạn cho rằng, sự hòa trộn đó chỉ như là cafe sữa mà có thật nhiều cafe thui. Tôi cũng không thể giải thích được, hãy để cho những cảm xúc khi thưởng thức hương vị đó trả lời.
 Cafe đã cạn, nhưng mưa vẫn còn rong chơi. Sao hôm nay mưa khỏe thế nhỉ?
 1 ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nhau...1 sự giao nhau của những ý tưởng...
 Dầm mưa.....
 1 ánh mắt, 1 nụ cười của người trông xe dành chúng tôi đầy thú vị.
 Một giọt mưa rơi trên áo, thấm qua lớp vải để khẽ chạm vào da. 1 luồng điện ở đâu chạy nhẹ đến các tế bào thần kinh. 1 giọt mưa vô tình rơi vào miệng, cảm giác thật lạ. Đó là vị ngot của 1 giọt nước tinh khiết phải đi 1 quãng đường khá xa để đến được mặt đất. Vị ngọt đến tinh khiết đó hòa với vị cafe trên đầu lưỡi, cùng cái mát lạnh của những giọt mưa rơi ươt áo... tất cả... tất cả đó hòa quyện với nhau làm cho những tế bào cảm giác những tế bào thần kinh bấy lâu ngủ quên nay được đánh thức, được đánh thức để cảm nhận những gì tinh tế nhất của cuộc sống. Cũng không sai khi nói cafe là 1 chất kích thích. Với tôi, nó trở thành 1 cài gì đó giúp  chúng tôi cảm nhận tinh tế cuộc sống khi nó được đặt trong 1 hoàn cảnh nhất định - với chúng tôi đó là mưa.


Cafe và mưa - 2 danh từ tưởng chừng không liên quan gì đến nhau lại có thể kết hợp với nhau tinh tế vậy. Sự kết hợp đó làm nên 1 cảm giác hoàn toàn mới lạ và riêng biệt, nó dịu nhẹ nhưng dai dẳng, ngọt ngào nhưng đăng đắng, lạnh lùng mà ấm áp và nhiều nhiều cảm giác khó tả được cứ đua nhau giành chỗ để biểu hiện ra. Đó có phải là do sự nhạy cảm quá mức của một người mới chập chững lớn như chúng tôi, hay đó là tình yêu hay đơn giản là một góc tâm hồn trong chúng tôi được đánh thức.
 Chúng tôi cũng không biết, chỉ biết cảm giác lúc này thật sự tuyệt vời.
 Mưa... vẫn rơi... vẫn có chúng tôi đi dạo dưới mưa... vẫn có nhiều ánh mắt nhìn kì lạ...
  Mưa... vẫn rơi... vẫn có 2 con người đi dạo dưới mưa...

                                                                                                  Nguồn: http://www.cafedao.com

Không có nhận xét nào: